Bây giờ đã hơn 4h sáng giờ Việt Nam, các chế chắc ngủ hết rồi. Nhưng xin phép share chút xíu gọi là kinh nghiệm học tiếng Anh. Mong là sẽ nhận ít gạch đá.
Cách nhanh nhất thoát khỏi sự ngu dốt tiếng Anh là đi dạy cho người khác!
Hẳn là nhiều người sẽ nói mình: đã dốt sao còn đi dạy? nhưng chính xác là vậy, vì sự dốt chỉ là tạm thời, chúng ta rồi sẽ giỏi lên mà thôi.
Cách nhanh nhất thoát khỏi sự ngu dốt tiếng Anh là đi dạy cho người khác! |
Tôi còn nhớ hồi năm thứ 4 đại học, quyết định bỏ dạy luyện thi đại học môn Hoá (lĩnh vực tôi nghĩ mình học khá) sang một lĩnh vực tôi vô cùng...dốt là dạy tiếng Anh cho 1 bé học cấp 3 với mục đích được 5,0 môn này.
Tôi đã vô cùng lo lắng lúc đó, vì sợ mình ko đủ khả năng, kiến thức để giảng dạy (hi vọng nếu em ấy đọc được dòng này thì vì tổng kết trên 5,0 mà tha thứ cho anh) thế nhưng tôi vẫn nhận, và trong cái khó ló cái khôn - tôi đi ra tiệm sách mua quyển giáo khoa, 1 quyển bài tập ôn luyện. Rồi tôi đọc, tôi làm bài tập như một người học sinh ko hơn ko kém - chỗ nào ko hiểu hỏi người khác, rồi về dạy lại cho học sinh, từ nào ko biết tra từ điển rồi cố gắng mà nhớ để giảng - như kiểu mình là một...kho từ vựng sống! tuy nhiên, tất cả những nguỵ trang bằng việc chuẩn bị rất kỹ để...học sinh "tưởng" mình giỏi, để chúng tin tưởng và học tốt hơn. Áp lực của tôi là cần phải càng giỏi càng tốt vì tôi đang truyền đạt cho người khác trên cương vị một người thầy! và tôi cứ thế, hỏi bạn, hỏi mạng để thật khá trước khi truyền cho người khác chưa khá bằng mình - họ giỏi lên, hỏi câu hỏi khó hơn - tôi phải cố lên để trả lời - tôi giỏi lên - cả hai chúng tôi cùng tiến!
Dạy cho người rất dốt khi mình vẫn đang dốt có thể là một bước ngoặt trong cuộc đời của tôi..
Sau đó tôi thử thách mình bằng việc đứng lớp đông học sinh hơn. Càng đông sinh viên, tôi càng có áp lực học thêm để lấy kiến thức, hẳn là học sinh sẽ ko thể biết được, 30 phút sau khi tôi dạy bọn chúng với tư cách là thầy, tôi đến học một lớp khác với tư cách là một học sinh đội sổ?
Vâng - cách tôi khiến mình giỏi dần lên là bằng cách dạy cho người khác - vì chỉ có cách đó mới giúp tôi gây áp lực chủ động lên chính mình để học. Thay vì ngồi kêu ca vì mình dốt tiếng Anh và rất nhác, rất sợ học tiếng Anh, tôi đã khá mạo hiểm khi nhận dạy thứ là sở đoản của mình lúc đó. Vì vậy, dù có không muốn tôi vẫn phải ép mình học khá lên, ít nhất là khá hơn so với ng mình dạy.
Nhưng phải nói tôi rất có duyên, học sinh điểm cao hơn hẳn, nghĩa là chúng hiểu những gì tôi truyền đạt, và tôi truyền đạt hiệu quả. Chẳng ai đẻ ra đã giỏi ngôn ngữ cả. Nhất là ở những vùng quê nghèo, tôn thờ toán, lý, hoá như quê tôi, lại ko có lấy 1 kênh truyền hình nào nói tiếng nước ngoài (hình như có vtv5 nói tiếng Thái) thì thật sự giỏi tiếng Anh là rất khó khăn và hiếm!
Càng dạy tôi càng củng cố kiến thức, nhận dạy những lớp bản lĩnh hơn, yêu cầu cao hơn - rồi dần dần tôi thoát khỏi sự dốt đó.
Không ai trong chúng ta là dốt toàn diện, dốt đặc biệt, dốt đến cùng cực một cái nào đó cả. Mình là 1 con bò, thì chắc chắn đâu đó trong xã hội sẽ có con bò khác ngu hơn chúng ta. Việc của chúng ta là học từ những con bò giỏi, để dạy cho những con bò ngu - để tất cả cùng tiến!
Bây h tôi vẫn tiếp tục học, vì những gì tôi biết vẫn quá hạn chế so với kiến thức nhân loại, nhưng tôi vẫn đang truyền đạt những gì mình biết cho những học sinh ngoan ngoãn của tôi. Chỉ có dạy, chỉ có quá trình giao tiếp mới giúp chúng ta nhận ra cái thiếu của mình từ người khác, và sửa nó một cách nhanh nhất.
Đó là quan điểm cá nhân của tôi, mong có ít gạch đá về sự ngu dốt của mình.
Tuy nhiên, nếu áp dụng cách này, bạn sẽ thấy mình giỏi lên Một - Cách - Trông - Thấy đó!
0 nhận xét | Viết lời bình